Ngõ Gia Ngư, khúc cuối nơi phố cổ bắt đầu thở chậm lại, có một toà nhà 9 tầng sơn xám tro – trắng tinh, không biển to, chỉ ghi nhỏ xinh: Dom’s Residence Hoan Kiem. Dân dài ngày Hà Nội gọi tắt là “Nhà Dom”, kiểu như nhắc đến nhà người yêu cũ mà vẫn còn thương: vừa sang, vừa ấm, lại cực kỳ riêng tư.
Cửa thang máy mở “ting” một cái ở tầng 5-6-7-8, hành lang lát gỗ óc chó, đèn tường vàng ấm, mùi tinh dầu quế + cam cháy thoảng nhẹ. Nhập mã khóa điện tử (họ gửi trước 1 ngày), cánh cửa gỗ sồi mở ra… và bạn sẽ đứng chết lặng 3 giây.
70–95m² sáng choang, trần cao 3,2m, cửa kính suốt từ sàn tới trần, sân hiên riêng dài 6–10m trồng đầy cây xanh và hoa giấy, mở toang là gió hồ Gươm + gió hồ Thiền Quang thổi vào mát rượi. View? Đỉnh cao: một bên thấy Ô Quan Chưởng sáng đèn, một bên thấy mái ngói rêu phong + tháp Rùa lấp lánh, tối tàu điện leng keng chạy qua đẹp như phim.
Phòng có 3 loại, nhưng loại nào cũng khiến người ta muốn dọn hẳn vào ở:
Điểm khiến Dom’s thành “nhà” thay vì “khách sạn”:
Không buffet sáng, không lễ tân 24/7, chỉ có tin nhắn Zalo từ Dom (chủ nhà siêu cool 8X): “Nhà có 8 lon bia craft, trứng gà ta, pate, bơ, cà phê Cầu Đất. Cần gì nhắn mình, 3h sáng vẫn rep. Tự nhiên như ở nhà nhé!”
Vị trí thì “lợi hại” hơn cả quảng cáo:
Dom’s Residence không dành cho ai thích được phục vụ từng chút một. Nó dành cho những người muốn sống thật ở Hà Nội: nấu bún bò Huế lúc 2h sáng, mời bạn bè lên sân hiên nhậu tới khuya, sáng dậy pha phin cà phê đứng ngắm hồ Gươm sương mờ, tối mở loa hát “Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa” thật to mà không ai nhắc nhở.