Ngõ Phất Lộc, khúc cua nhỏ nhất phố cổ, nơi mà xe máy còn phải thở hắt ra để lách qua. Chính giữa ngõ, một toà nhà Pháp cổ sơn vàng kem đang đứng im lặng như nàng thơ vừa bước ra từ tiểu thuyết cũ. Biển đồng nhỏ xinh chỉ ghi đúng một dòng chữ: Golden Amour. Không số, không sao, không cần. Người yêu Hà Nội lần đầu nhìn cũng biết: đây là nơi mà người ta đến để yêu, chứ không chỉ để ngủ.
Cánh cửa gỗ lim nặng trịch vừa mở ra là rơi tõm vào một thế kỷ khác: đèn chùm pha lê Baccarat giọt nước, sàn gỗ sồi đánh vecni bóng loáng, tường vàng kem điểm hoa văn thạch cao thủ công, mùi hoa hồng Damascus + vani bourbon thoảng nhẹ như ai đó vừa thì thầm “em đợi anh lâu lắm rồi”. Không lễ tân đứng sau quầy lớn, chỉ có một cô gái mặc váy lụa trắng, tay cầm ly champagne lạnh, mỉm cười: “Chào anh/chị, về nhà rồi này.”
Phòng thì đẹp đến mức muốn khóc:
Mọi phòng đều có:
Buffet sáng ở tầng trệt mang tên “Le Petit Déjeuner”: croissant bơ Pháp nướng tại chỗ, pain au chocolat còn nóng hổi, trứng benedict sốt hollandaise chảy, phở chay hoa ban nấu 12 tiếng, bánh mì pate cột đèn, mứt tự làm từ dâu Đà Lạt. Tất cả bày trên bàn gỗ lim 200 năm tuổi, dưới ánh đèn chùm vàng ấm, nhạc jazz Pháp khe khẽ.
Rooftop “Amour Terrace” chỉ mở cho khách ở nhà: ghế mây, nến, hoa hồng, view ôm trọn Hồ Gươm và mái ngói rêu phong. Tối nào cũng có chai champagne thứ hai miễn phí cho cặp đôi nào lên ngắm hoàng hôn. Có hôm khách cầu hôn, cả khách sạn lặng lẽ tắt hết đèn tầng dưới để tháp Rùa sáng rực làm nền.
Vị trí thì “lãng mạn chết người”:
Nhân viên không gọi khách bằng “quý khách”. Họ gọi bằng tên, nhớ bạn thích champagne ngọt hay khô, nhớ bạn dị ứng lạc, nhớ bạn thích hoa hồng trắng hay đỏ. Cần gì cứ nhắn Zalo: đặt giúp hoa 999 bông lúc 5h sáng, thuê xe xích lô chở đi ăn bún chả, đặt bàn ở quán cà phê trứng có ban công đẹp nhất phố cổ.
Golden Amour không phải khách sạn. Đây là một lá thư tình dài được viết bằng gạch cũ, bằng ánh đèn vàng, bằng mùi hoa hồng và bằng những cái nắm tay lén lút trên ban công lúc nửa đêm.