Ngõ Phúc Tân, khúc cuối nơi phố cổ và sông Hồng chỉ cách nhau một cái thở dài, có một toà nhà 9 tầng sơn xám xi măng – xanh lá cây dây leo đứng im lặng như một cây đa cổ thụ mọc ngược lên trời. Không biển to, chỉ có một tấm đồng nhỏ khắc chữ Ficus Suites bằng font sans-serif tối giản. Dân dài ngày Hà Nội gọi tắt là “Nhà Cây”, vì ở đây người ta không chỉ ngủ, người ta sống như cây: chậm rãi, xanh mướt, và có cả một sân trong riêng để thở.
Cửa thang máy mở “ting” một cái ở tầng 6-7-8, hành lang lát gỗ tái chế, tường phủ cây xanh thật, mùi đất ẩm + lá xanh + cà phê phin thoảng nhẹ. Nhập mã khóa (họ gửi kèm ảnh cây đa dễ thương), cánh cửa gỗ sồi mở ra… và bạn sẽ đứng chết lặng 5 giây.
70–120 m² sáng choang, trần cao 3,5 m, cửa kính suốt từ sàn tới trần, sân trong riêng 8–15 m² trồng đầy cây đa, cây si, cây sung, dây leo, có cả ghế xích đu + bàn gỗ cũ. View? Đỉnh cao của bình yên: một bên nhìn Ô Quan Chưởng sáng đèn, một bên nhìn sông Hồng lấp lánh, tối nghe rõ tiếng tàu hoả chạy xa xa.
Căn hộ có 3 loại, nhưng loại nào cũng khiến người ta muốn dọn hẳn vào ở:
Bếp là nơi khiến dân mê nấu ăn “rơi nước mắt”:
Phòng khách rộng như quán cà phê indie: sofa L dài 5 m, TV 85 inch, loa Bose, bàn làm việc gỗ dài 3 m cạnh cửa kính – họp Zoom là khách Tây khen “view đẹp hơn Bali”.
Vị trí thì “ăn gian” hết phần yên bình còn lại của Hà Nội:
Không lễ tân 24/7, không buffet sáng, chỉ có tin nhắn Zalo từ Hà (chủ nhà 9X siêu chill): “Cây vừa tưới xong, có thêm 10 lon bia craft, trứng gà ta, rau sống, cà phê. Cần gì nhắn mình, 5h sáng vẫn rep. Cứ tự nhiên như ở rừng nhé!”
Ficus Suites không dành cho ai thích được phục vụ từng chút. Nó dành cho những người muốn sống chậm, sống xanh, sống thật ở Hà Nội: nấu phở lúc 3h sáng, mời bạn lên sân trong nhậu nhìn sông Hồng, sáng dậy tưới cây rồi pha phin cà phê đứng ngắm Ô Quan Chưởng sương mờ.