Ngõ Bảo Khánh, khúc cuối nơi phố cổ và hồ Gươm chạm nhau một cái hôn lén. Giữa những căn nhà ống chen chúc, có một biệt thự Pháp cổ sơn trắng ngà đứng im lặng như một quý cô còn giữ nguyên phong thái từ năm 1938. Biển đồng nhỏ xinh chỉ ghi De Syloia, không sao, không số, không cần. Người ta đến đây không phải để khoe, mà để trốn.
Cánh cổng sắt uốn hoa văn mở ra là một khoảng sân nhỏ lát gạch bông gió, cây trứng gà toả bóng, tiếng chim sẻ ríu rít, mùi hoa sữa thoảng từ đâu về. Bước lên cầu thang gỗ lim kêu cọt kẹt, bạn sẽ thấy thời gian chậm lại đúng ba mươi năm.
Phòng thì rộng mênh mông, trần cao 4,5 mét, cửa chớp gỗ màu xanh rêu, sàn gỗ sồi cũ kỹ bóng loáng:
Mọi phòng đều có:
Nhà hàng Cây Cau nằm ở tầng trệt, mái ngói âm dương, cửa sổ mở toang, tối thắp đèn dầu: phở bò tái Kobe nấu nước dùng 18 tiếng, bún chả gia truyền, cá kho tộ làng Vũ Đại, chả cá Lã Vọng nướng tại bàn, nem cua bể giòn rụm. Sáng thì bánh cuốn bà Hoành ngõ Phạm Đình Hổ, cà phê trứng ông già Hàng Gai, bánh mì pate nhà làm. Đặc biệt có bàn ngoài sân vườn, ngồi dưới tán trứng gà, nghe tiếng lá xào xạc, tưởng mình đang ở một làng quê nào đó cách Hà Nội 200 cây số.
Phòng gym nhỏ xinh nhưng đầy đủ tạ, máy chạy, xe đạp, thảm yoga – sáng sớm mở cửa sổ ra là thấy hồ Gươm sương mờ. Nhân viên lễ tân là ông cụ 70 tuổi từng làm cho Sofitel Metropole thời Pháp, tiếng Pháp ngọt như bánh su kem, tiếng Anh chuẩn Oxford, nhớ tên từng khách, nhớ bạn thích trà sen hay cà phê sữa đá.
Vị trí thì “ăn gian” hết phần thế giới:
De Syloia không có rooftop bar, không có bể bơi, không có nhạc EDM. Chỉ có tiếng quạt trần quay chậm, tiếng lá rơi, mùi phở sớm mai, và cảm giác bạn vừa bước vào một thước phim trắng đen đẹp đến nao lòng của Hà Nội ngày xưa.